Thứ Ba, 27 tháng 12, 2011

VIETNAM'S GOT TALENT

Chương trình VIETNAM'S GOT TALENT đã được bắt đầu từ ngày 18 tháng 12 năm 2011 trên TV Việt Nam. CT đã được nhiều người VN biết đến qua sự kiện SUSAN BOYLE trong chương trình BRITAIN'S GOT TALENT.

Giải thưởng cho CT ở VN là 400.000.000 VN đồng (khoảng 20 ngàn đô-la). Giám khảo gồm THÀNH LỘC (một kịch sĩ nổi tiếng trong vở VỌNG CỔ HOÀI LANG), THUÝ HẠNH (cựu người mẫu, người dẫn chương trình), nhạc sĩ HUY TUẤN.

Tuy mới mở nhưng cũng có nhiều cảnh dở khóc dở cười. Anh chàng này, nói theo cách nói thời xưa là "UỐNG THUỐC LIỀU"






Và đây là màn được coi là hấp dẫn nhứt trong ngày 25 tháng 12 vừa qua. Em bé này tên là Nguyễn Hoàng Anh, 8 tuổi.



Xin CHIA SẺ (không phải CHIA XẺ nhen) cùng các bạn.

Thứ Hai, 19 tháng 12, 2011

Chương trình guitar kỷ niệm 55 năm

   Nhân dịp kỷ niệm 55 năm ngày thành lập khoa guitar của Nhạc Viện Sài Gòn, anh em guitarist đã tổ chức 2 buổi biểu diễn do các guitarists từ Nhựt (anh KOZO TATE), Úc (Lê Hoàng Minh), Huế (3 người), Hà Nội (1). Kèm theo đó, có một số hoạt động như lớp Master class và giới thiệu về đàn guitar (do một luthier người Đài Loan).

   Đây là ảnh chụp buổi tập thử.

  Dưới đây là bài cuối cùng trong tổ khúc "Dancas populares Brasileiras" của Celso MACHADO do tất cả gồm 72 người cùng đàn.





Bài đầu tiên trong tổ khúc.


Bài này được đàn làm hai lần, lần thứ nhì lập lại để đi vào đoạn chót.


Tôi thích bài này nhứt, nhưng tiếc là nó ngắn quá...Mong rằng sau này, giới guitar Sài Gòn lại có dịp tái ngộ.Xin gởi để các bạn cùng xem.

Prevo (Isquenta O Pe).wmv - YouTube.flv




The last piece of the same Suite. Does anyone see where I was?

Catira (Bati Sola).wmv - YouTube.flv




This is one in 5 pieces of Celso MACHADO's DANCAS POPULARES BRASILEIRAS. We played on Dec 16, 17 at the Conservatory (on the occasion of the 55 th aniversary of the Saigon's Guitar Branch)

Thứ Bảy, 10 tháng 12, 2011

Lunar Eclipse (NGUYỆT THỰC) Dec. 10, 2011




I took those pix with a NIKON 80, 18-200 mm lens. I used the M function with timing from 5" to 15" (at full eclipse). I had to crop the pix since the moon was moving rapidly in the sky. I have a old 70-300mm for film camera (which will be 100 - 400 on the D80).

Thứ Năm, 20 tháng 10, 2011

How to make a proposal to a Vietnamese girl - CẦU HÔN

    Các bạn hãy đọc bài viết dưới đây của Nguyễn Văn Lộc

 

Cầu hôn bất ngờ.
Cuối tháng 9 năm 2011 vừa qua, tuổi trẻ trên mạng toàn thế giới trải qua một cơn sốt hết sức ồn ào khi tìm thấy trên YouTube một đoạn phim cầu hôn trình diễn như nhạc kịch Hollywood.
 
Mở đầu là một chàng trai Việt Nam tự giới thiệu vài lời rồi chuyển qua quang cảnh khuôn viên đại học UCLA. Đây là một đại học nổi danh của hệ thống tiểu bang Cali tại đại đô thị Los Angeles. Rồi đôi trai gái Việt Nam hết sức trẻ trung, ăn mặc đơn giản tay trong tay, từ trong đại học đi ra sân trường. Rải rác đó đây các sinh viên ngồi nghỉ giữa các giờ học. Cô gái linh cảm thấy có điều gì khác thường. Dường như mọi người chờ đợi một cuộc diễn hành. Cô quay qua quay lại với một chút thắc mắc.Rồi đột nhiên cả sân trường như bừng tỉnh dậy. Một người bước ra nhẩy múa, nhạc trổi lên vang dội. Rồi hai ba người cùng nhẩy, rồi nhiều người ùa ra lên đến gần 200 người tham dự.
 
Sân trường thành sân khấu cho màn vũ. Đủ các sắc dân, đủ các lớp tuổi, đủ các thành phần hăng hái tham dự. Cô gái chợt thấy có cả cha mẹ, anh em, cô dì chú bác, những đứa cháu nhỏ lẫn trong hàng ngũ các bạn trẻ. Các sinh viên đại học, rất nhiều cựu sinh viên là bạn cũ lâu năm không gặp. Điệu nhạc Hoa Kỳ mạnh mẽ, lời ca truyền cảm hấp dẫn vang dội. Khán giả là các sinh viên tình cờ có mặt tỏ ra rất thích thú. Riêng cô gái Việt Nam nhỏ bé chợt nhận ra đối tượng của buổi trình diễn ồn ào đó chính là mình.
 
Ngac nhiên, sung sướng, e thẹn, lúng túng, cô ôm lấy anh bạn trai rồi lùi lại lấy tay lau nước mắt. Anh chàng trai chính là người chủ động bày trò để làm bạn gái ngạc nhiên. Đến lượt anh bắt đầu tham gia vào điệu nhảy như là một vai chính.
 
Đối với cô gái niềm vui dâng lên tột điểm và tưởng chừng như kéo dài mãi mãi. Khi nhạc dứt, điệu nhẩy chấm dứt mọi người quây thành vòng tròn. Lúc đó chung quanh sân đã có thêm đông đảo người đứng xem. Anh bạn trai chính thức ngỏ lời cầu hôn với cô gái. Anh chàng nói đôi lời rồi quỳ xuống cầu hôn. “Anh xin cưới em”, và trao nhẫn đính hôn. Là người sắp xếp mọi thứ, chàng trai đã chuẩn bị cả lời nói và hành động. Anh còn yêu cầu các bạn quỳ xuống như là một cử chỉ tham dự vào giây phút long trọng của đời anh.
 
Cô gái nhỏ bé rất xúc động, ngạc nhiên, bất ngờ. Những lời nói cử chỉ của cô đã trở thành một màn diễn xuất hết sức sống động. Không kịch sĩ nào có thể đóng được như thế nếu không phải là người thực sự ngỡ ngàng vì nhận được giây phút hạnh phúc không chờ đợi.
 
Câu chuyện cầu hôn chỉ đơn giản như thế. Hai cô cậu trẻ tuổi vô danh, cùng là sinh viên đã tốt nghiệp. Trở về trường cũ dựng một màn cầu hôn thực sự để quay phim. Mục đích giản dị nhất chỉ là muốn gây sự ngạc nhiên cho cô dâu tương lai. Để thêm phần hấp dẫn. Anh nhờ bạn bè, thân quyến và người tình nguyện cùng nhau hát và nhảy để rồi chứng kiến màn cầu hôn. Màn tỏ tình được cắt xén và đem lên Youtube. Chỉ trong một tuần đã có nửa triệu người vào xem. Các chương trình TV từ Mỹ đến Canada. Từ các hệ thống Hoa Kỳ đến truyền thông Việt Nam. Các đài Radio đa ngôn ngữ lớn nhỏ. Tất cả đều phỏng vấn viết bài, đưa lên màn ảnh và đẩy câu chuyện lên bốn phương trời. Báo chí TV tại Việt Nam cũng phổ biến rộng rãi. Các phóng viên tìm hiểu. Tất cả góp phần cho câu chuyện tỏ tình bằng phim ảnh đã có đến gần 1 triệu người coi.
Câu chuyện nhỏ đã trở thành một hiện tượng.
 
Chuyện trong nhà.
Sau cùng mọi chuyện cũng đã sáng tỏ. Anh chàng tên là Trần Hoài Nam 32 tuổi sinh tại Việt Nam, đến Mỹ lúc còn rất bé. Nhưng ngày nay nói tiếng Việt ngon lành. Nam thường được bà mẹ yêu quý gọi là Nammy đã tốt nghiệp UCLA nhiều năm trước và đang đi làm. Tuy nhiên sở thích của Nam vẫn là văn nghệ, đờn ca, nhẩy múa.
 
Nàng là Vũ Trang, 27 tuổi, sinh ra tại Hoa Kỳ, cũng tốt nghiệp UCLA và đang đi làm. Anh chị gặp nhau từ ngày còn học. Chàng học lớp cuối và nàng mới vào trường.
 
Nơi gặp nhau trên lầu cao, từ sân trường ngó lên vẫn còn nhớ chỗ cũ. Gặp nhau quen biết rồi xa cách. Rồi gặp lại, nhưng nhiều năm qua đi, vẫn chưa một lời hứa hẹn. Đầu năm nay 2011 Nam nhất định sẽ bày tỏ tấm lòng.
 
Cũng chẳng còn trẻ trung gì. Mối tình cũng cần có một lời hẹn ước chính thức. Anh chàng trai lang bạc kỳ hồ đã đến lúc phải bỏ neo cho  thuyền tình. Nam đã thấy nhiều kiểu tỏ tình trên phim ảnh và ngoài cuộc đời. Anh chàng muốn thực hiện một màn hết sức đặc biệt, có sự tham dự của tất cả cha mẹ hai bên, các bè bạn của cả 2 người nam nữ.
 
Phải là ai cũng biết, chỉ mình nàng không biết.
 
Công việc chuẩn bị mất 5 tháng. Chuyện lạ lùng nhất là nhờ bà mẹ dẫn con trai đi hỏi vợ tại nhà gái ở San Jose. Phải chờ lúc cô nàng không có nhà để vào thưa chuyện với cha mẹ nhà gái. Phải thuyết phục hai họ cùng tham dự vào màn kịch độc đáo. Đề nghị thành công. Tất cả 2 họ đều biết nhưng giữ bí mật. Và kịch bản bắt đầu.
 
Flash Mob America tham dự.
Nam liên lạc thuê công ty Flash Mob chuẩn bị tổ chức cho một buổi tỏ tình đầy khích lệ. Flash Mob là công ty sắp xếp chương trình, lo âm thanh, quay phim, tập vũ cho người tình nguyện và chuẩn bị vị trí. Trong những năm gần đây, công ty Flash Mob thành lập có chi nhánh nhiều nơi. Chuyên đạo diễn và cung cấp phương tiện làm phim gia đình cho các thân chủ có đề tài đặc biệt. Các chuyên viên thảo luận với Nam về chương trình tuyển mộ người tham dự, chọn nhạc nền, sáng tác điệu vũ, chuẩn bị vị trí biểu diễn. Người tham dự là 2 bên gia đình đã lên đến cả trăm ghi tên. Các sinh viên và cựu sinh viên UCLA. Các bạn trẻ vô danh tình nguyện. DVD hướng dẫn được phân phối cho mọi người tập dượt tại nhà. hay tập nhẩy từng nhóm. Sau cùng tất cả mọi người, mọi nơi phải kéo về Los Angeles để tập trước một ngày. Tập đi tập lại nhiều lần. Nhưng cô gái vai chính vẫn không hề biết.
Ngay trước giờ bắt đầu, mọi người phải nấp trong các ngõ ngách của khuôn viên đại học. Chờ nhạc nổi lên rồi mới kéo ra.
 
Chỉ riêng vai chính là cô gái không được tập dượt. Cô đóng vai ngạc nhiên, bất ngờ và nhập vai hết sức sống động.
 
Flash Mob đã tổ chức thành công nhiều màn múa nơi công cộng bất ngờ và thu hình các khán giả qua đường có phản ứng tự nhiên. Một điệu múa bất ngờ của quần chúng giữa công trường đô thị. Khách qua đường là khán giả trở thành diễn viên quan trọng. Nhưng lần này khán giả quan trọng nhất là cô gái được cầu hôn trở thành vai chính. Tất cả mọi sự đáp ứng của cô sẽ trở thành mấu chốt của sự thành công. Và sau cùng đoạn phim may mắn đã đạt được kết quả rực rỡ một cách hết sức tự nhiên.
 
Bản thông điệp tình yêu.
Một cuộc vui bày ra với vài trăm người tham dự. Một lời hứa hẹn hôn nhân quan trọng thể hiện qua hình thức vui đùa. Có được vài trăm người vô tình làm khán giả. Tại sân trường đại học đầy kỷ niệm của 2 sinh viên vô danh đã tốt nghiệp. Họ là những người thường trong xã hội. Không phải trai tài gái sắc nổi danh thế giới. Không phải là anh hùng liệt nữ nêu gương sáng cho nhân loại. Không phải là con nhà hoàng tộc danh gia thế phiệt.
 
Lời cầu hôn đơn giản nhờ Youtube đã đẩy lên trời cao và được thế giới tuổi trẻ đáp ứng nồng nhiệt. Nguyên do chính là bản thông điệp tình yêu trong khoảnh khắc đã đánh động vào tâm thức của thanh thiếu niên. Tuổi trẻ nào cũng có giấc mơ thầm kín. Họ thấy các anh chị nầy cũng giản dị giống như mình. Không phô bày sự giàu sang thanh lịch. Không ăn mặc cầu kỳ, không nhẩy múa huê dạng trên sân khấu hoành tráng. Lời cầu hôn không có chủ tọa. không có diễn văn khai mạc, không có ngựa xe rộn ràng. Chỉ có niềm vui rất hồn nhiên của mọi người tham dự. Hàng triệu khán giả trên thế giới không hề biết rõ 2 nhân vật chính là ai. Họ từ đâu đến, sau này sẽ ra sao ? Điều đó không cần thiết.
 
Một khoảnh khắc của cuộc đời đôi trẻ đã làm thành bản thông điệp cho tình yêu.
 
Friday, 07 October 2011 17:25
Giao Chỉ - San Jose.
 
 
 

Thứ Bảy, 15 tháng 10, 2011

Tokyo day 2 (SHIBUYA)


Cloudy day at OGIKUBO

Almost everybody comes to SHIBUYA

Tokyo day 1 (2)


A GYU-DON (rice with beef) restaurant at YOYOGI. It opens 24H a day. You have to stand to eat. Japanese EAT AND GO.

Tokyo day 1


Tokyo in the rain. The day I came, it rained all day. Wet and Cold.

Thứ Sáu, 6 tháng 5, 2011

Ảnh động - CINEMAGRAPHS


CINEMAGRAPHS
LET'S LOOK CLOSELY AT THESE PICTURES FOR A WHILE, YOU'LL SEE THE DIFFERENCE


   Nhiếp ảnh gia thời trang Jamie Beck vừa qua đã phối hợp với Kevin Burg, một nhà thiết kế website với một nền tảng vững chắc về kỷ thuật của chuyên ngành mỹ thuật đa phương tiện, họ đã cho ra mắt một loạt những bức ảnh GIF tuyệt đẹp mà họ gọi là “cinemagraphs”.
 
   Những tấm hình như vầy, chắc có lẽ chúng ta đã được coi trong loạt phim HARRY PORTER. Lợi thế của ảnh chụp với loại phim quay là, ảnh chụp luôn nắm bắt được những giây phút đẹp nhứt của một cảnh vật, một con người....
  Ảnh động, CINEMAGRAPHS, một mặt vẫn giữ được đặc tính của ảnh chụp, nên nhìn rất đẹp.
 
 
 
 
 
 
 
 
 

 

Thứ Tư, 16 tháng 3, 2011

NGƯỜI NHẬT TRONG CƠN HOẠN NẠN

 

 
CẢNH SÁT NHẬT, GỐC VIỆT HÀ MINH THÀNH (tên Nhựt là TAKAHASHI  MASANORI) ĐANG CỨU NẠN TẠI VÙNG FUKUSHIMA, TRAO ĐỔI THÔNG TIN VỚI BLOG PHAMVIETDAONV
     Blog Phamvietdaonv:

    Anh Hà Minh Thành là người Việt Nam hiện đang công tác trong lực lượng cảnh sát Nhật Bản; Hiện anh Hà Minh Thành đang tham gia cứu nạn động đất tại vùng Fukushima…Hôm trước anh Hà Minh Thành có thông tin trên blog Phamvietdaonv địa chỉ email và điện thoại cá nhân của anh, bà con nào là người Việt Nam đang gặp khó khăn tại Nhật cần giúp đỡ thì liên hệ với anh. Xin ghi lại địa chỉ của anh Hà Minh Thành:
    
   
minhthanhjp@yahoo.com; điện thoại 09085381634…

    Cách đây vài hôm, một độc giả đã liên hệ với số điện thoại trên nhưng đã gặp tiếng nói của một phụ nữ. Tôi đã email cho anh Hà Minh Thành thì anh Thành cho biết: Điện thoại hiện anh đang giao cho con gái lớn của anh đang tham gia cứu nạn với bố; Có thể do con gái anh Hà Minh Thành không sõi tiếng Việt nên có thể bị hiểu nhầm…Bà con nào cần giúp đỡ xin cứ liên hệ với số điện thoại và địa chỉ email trên…
    Hôm qua, Báo Tuổi trẻ đã liên hệ với Blog Phamvietdaonv muốn tìm hiểu thêm về sự giúp đỡ thiện nguyện của anh Hà Minh Thành, tôi đã thông tin với anh Hà Minh Thành và anh đã đồng ý đăng địa chỉ điện thoại và email cá nhân của anh lên báo Tuổi trẻ để sẵn sàng hỗ trợ những bà con người Việt Nam nào đang gặp khó khăn hoạn nạn ở Nhật …
    Sau đây là bức thư mới nhất của anh Hà Minh Thành kể về công việc mà anh  đang tham gia tại vùng Fukushima…
     
    

   Xin chào anh Đào

    Em là Minh Thành đây. Anh và gia đình khỏe không ? Mấy ngày nay mọi sự đều quay cuồng lên cả. Mở mắt cũng thấy xác chết, nhắm mắt cũng thấy xác chết. Mỗi thằng tụi em mỗi đứa phải trực 20h/một ngày. Ước gì thời gian dài 48 tiếng một ngày để mà còn đi tìm cứu người. Điện nước không , thực phẩm gần như số không ? Di tản dân chưa xong thì lại có lệnh đưa dân đi di tản tiếp.
    Em đang ở Fukushima, cách nhà máy điện Fukushima 1 khoảng cách 25km, có rất nhiều chuyện có thể viết nên thành sách về tình người trong hoạn nạn.

     Ngày hôm kia em đã tìm thấy và cứu được một người VN. Anh ta tên là Toàn đến từ Mỹ, kỹ sư nguyên tử lực làm việc tại nhà máy điện hạt nhân Fukushima 1, anh ta bị tai nạn ngay cơn động đất đầu tiên, mọi thứ hỗn loạn nên chẳng ai giúp anh ta liên lạc cả.

    Tình cờ biết được em đã liên lạc với Đại sứ quán Mỹ và phải công nhận tụi Mỹ nó nhanh, ngay lập tức trực thăng của quân đội Mý đến bệnh viện bốc anh ta đưa thẳng ra hạm đội 7.

    Còn lại một số tu nghiệp sinh VN ở trong vùng này thì em đang tìm vẫn chưa có thông tin rõ ràng. Nếu có thông tin chính xác tên tuổi, nơi làm việc của họ thì dễ tìm kiếm hơn. Ở Nhật cảnh sát không có quản lý gắt gao về hộ tịch như ở VN và luật bảo hộ thông tin cũng khiến cho việc tìm thông tin của họ cũng khó. Em gặp một phụ nữ Nhật có làm việc chung với 7 cô gái đến từ VN làm việc với tư cách tu nghiệp sinh, chỗ họ làm cách bờ biển khoảng 3km, bà ta nói rằng họ không biết tiếng Nhật và lúc chạy loạn thì họ chạy theo bà ta, nhưng sau đó thì không biết chạy đi đâu còn sống hay là chết.Trong đó bà ta chỉ nhớ tên một cô gái tên là Nguyễn Thị Huyền (Có thể tên là Hiền) vì làm việc chung nhau.

    Nhân viên Đại sứ quán và chính phủ VN vẫn chưa thấy xuất hiện ở đây, dù đọc trên báo mạng của VN thấy họ nói lo lắng cho dân VN rất tốt, toàn xạo cả.

    Ngay cả cảnh sát tụi em còn đói khát tả tơi thì huống chi tới mấy đứa nhỏ tu nghiệp sinh VN. Nỗi khổ nhất ở vùng này bây giờ là Lạnh, Đói, Khát, không có điện, thiếu thông tin. Dân chúng thì vẫn bình tĩnh, lòng tự trọng và luân lý của họ tốt nên chưa đến nỗi loạn nhưng nếu tình hình này kéo dài thêm chừng 1 tuần nữa thì có khả năng tình hình an ninh không thể kiểm soát nổi. Họ cũng là con người mà, khi cơn đói khát đã vượt quá lòng tự trọng và nhân cách thì cái gì cũng phải làm thôi. Chính phủ đang lập cầu không vận thực phẩm và thuốc men vào vùng này nhưng chỉ như muối bỏ biển.

    Có nhiều chuyện muốn kể cho anh nghe để đăng trang tin của anh nhưng mà nhiều đến độ bây giờ em cũng chẳng biết gì mà viết nữa.

    Có một câu chuyện cảm động ngày hôm qua một đứa bé Nhật đã dạy cho một người lớn như em một bài học làm người.

    Tối hôm qua em được phái tới một trường tiểu học phụ giúp hội tự trị ở đó để phân phát thực phẩm cho các người bị nạn. Trong cái hàng rồng rắn những người xếp hàng em chú ý đến một đứa nhỏ chừng 9 tuổi, trên người chỉ có chiếc ao thun và quần đùi. Trời rất lạnh mà nó lại xếp hàng cuối cùng, em sợ đến phiên của nó thì chắc chẳng còn thức ăn. Nên mới lại hỏi thăm.Nó kể nó đang học ở trường trong giờ thể dục thì động đất  và sóng thần đến, cha của nó làm việc gần đó đã chạy đến trường, từ ban công lầu 3 của trường nó nhiìn thấy chiếc xe và cha nó bị nước cuốn trôi, 100% khả năng chắc là chết rồi. Hỏi mẹ nó đâu, nó nói nhà nó nằm ngay bờ biển, mẹ và em của nó chắc cũng không chạy kịp. Thằng nhỏ quay người lau vội dòng nước mắt khi nghe em hỏi đến thân nhân. Nhìn thấy nó lạnh em mới cởi cái áo khoác cảnh sát trùm lên người nó. Vô tình bao lương khô khẩu phần ăn tối của em bị rơi ra ngoài, em nhặt lên đưa cho nó và nói:

"Đợi tới phiên của con chắc hết thức ăn, khẩu phần của chú đó, chú ăn rồi, con ăn đi cho đỡ đói".

Thằng bé nhận túi lương khô của em, khom người cảm ơn. Em tưởng nó sẽ ăn ngấu nghiến ngay lúc đó nhưng không phải, nó ôm bao lương khô đi thẳng lên chỗ những người đang phát thực phẩn và để bao lương khô vào thùng thực phẩm đang phân phát rồi lại quay lại xếp hàng.
  

Ngạc nhiên vô cùng , em hỏi nó tại sao con không ăn mà lại đem bỏ vào đó.

Nó trả lời:

"Bởi vì còn có nhiều người chắc đói hơn con. Bỏ vào đó để các cô chú phát chung cho công bằng chú ạ".

     
    Em nghe xong vội quay mặt đi chỗ khác để khóc để mọi người không nhìn thấy. Thật cảm động. Không ngờ một đứa nhỏ 9 tuổi mới học lớp 3 đã có thể dạy em một bài học làm người trong lúc khốn khó nhất. Một bài học vô cùng cảm động về sự hy sinh. 
    Một dân tộc với những đứa trẻ 9 tuổi đã biết nhẫn nại, chịu gian khổ và chấp nhận hy sinh cho người khác chắc chắn là một dân tộc vĩ đại. Đất nước này đang đứng ở trong những giờ phút nguy cấp nhất của sự điêu tàn, nhưng chắc chắn nó sẽ hồi sinh mạnh hơn nhờ những công dân biết hy sinh bản thân ngay từ tuổi niên thiếu.

    Nghĩ lại câu nói của ông già Fuwa nguyên chủ tịch Đảng CS Nhật giáo sư dạy em về Tư bản luận đã nói rằng " Nếu Mac sống lại, ông ta sẽ thêm một câu vào trong cuốn Tư bản luận đó là " Chủ nghĩa CS chỉ thành công trên đất Nhật".
    Vài dòng gửi cho anh, chúc anh khỏe .Tới giờ em vào phiên trực nữa rồi.
    Chúc anh và gia đình vạn sự an khang.

    Hà Minh Thành




 
 
Tái bút:
Á quên. Số điện thoại em ghi là số điện thoại cá nhân của em, hiện tai con gái lớn của em mới tốt nghiệp y tá và cháu đang tham gia công tác cứu trợ thiện nguyện trong vùng này, em đưa cho cháu dùng điện thoại của em cho tiện liên lạc. Cháu không rành tiếng VN nên chắc bị hiểu lầm như vậy
 
Được đăng bởi Phạm Viết Đào-Nhà văn vào lúc 09:58