Thứ Năm, 15 tháng 11, 2007

Thơ LA QUỐC TIẾN

Bài thơ này của LA QUỐC TIẾN tôi được đọc ở báo Tuổi Trẻ đã lâu. Tôi đã được một bạn ở trang Văn nghệ Đồng bằng sông Cửu Long gởi cho, nhưng đã làm mất. Tôi cũng có nhờ bạn Trần Thiên Thị, một người yêu thơ LQT tìm hộ nhưng chưa đuợc. Nay tôi vừa tìm lại được.

Tôi thích nhất là từ ĐƯỜNG CƠM. Xin hỏi bạn GRASSOFPRAIRIE và TRUNGJAMESBOND là nếu dịch sang tiếng Anh hay tiếng Nhật mình dịch làm sao nhỉ.

Bà mẹ đập đá núi Bứu Long

Mười bảy năm con trở lại vùng núi Bửu Long
dưới gốc sầu đâu mẹ vẫn còn ngồi đập đá
cây sầu đâu ơi…. mi vô tâm quá
Mẹ: lỗi sầu đọng lắng dưới chân mi !
Mười bảy năm trôi một thoáng
Núi đá xưa dã bạt đã khoét nên hầm
bạt đá làm đường ngày xưa có mỗi ngu công
bạt đá thành cơm... giờ lắm người như mẹ
Nháng hạt cơm nháng lửa.
Con trở lại nơi này
đất vẫn bạc
đá vẫn xanh
trời bồng bàng bạc màu xanh của đá
con sông Đồng Nai cũng xanh đá tự nguồn.
Mẹ ơi! Cái búa của mẹ giờ đã mảnh
làm sao mẹ lừa được đá
dù khoảng cách giữa mẹ và đá lại gần
(khoảng cách đo bằng tầm búa)
Đá đã chứng kiến ngày sinh của mẹ
đá và gió ru mẹ ngủ
mẹ tập cầm buá như trẻ bây giờ múa súng múa gươm
Mẹ cũng múa một đường cơm
đường cơm nháng lửa tê chồn cánh tay
đá đã mối mai gả chồng cho mẹ
cũng trên giường đá mẹ sanh con
mẹ lại dạy con: - nhập môn cầm búa
Ơi ! mẹ chỉ tá túc trong luân hồi của dá
làm sao lừa được đá mẹ ơi!
tóc mẹ bạc trong màu đá bạc
Mười bảy năm trước con lên chùa viếng phật
lại gặp mẹ ngồi dưới gốc sầu đâu
trong mắt mẹ có trầm luân của Phật
Bao nhiêu người hành hương tay cầm nhánh huệ
những bông hoa thiện tâm đã leo lên núi
hương rớt lại chỗ mẹ ngồi
Bao nhiêu kẻ lên núi xuống dồi
lắm kẻ xa hẳn cuộc đời
Phật trên núi cũng đứng ngồi nhấp nhỏm
Mẹ vẫn ngồi dứơi gốc sầu đâu
Cái búa trên tay mẹ
lại vung một đường cơm
Chiều chưa tắt nắng
chưa tới buổi công phu
ai lại cả gan gõ mõ trên chùa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét